#HFTGs trong tim tôi trong những ngày tháng cuối năm 4 n có một động lực gì đó thôi thúc mình hãy làm hết mình tất cả những điều mà một khi đã qua thời sinh viên rồi khó có thể làm được. Và một trong những điều đó là “đi tour”. Mình tham gia HFTGs hơi muộn (năm 3) – một trong những điều mình tiếc nuối nhất trong 4 năm đại học. Tuy vậy, mình đã đăng kí tour nhiều để bù đắp lại, đến mức trong hai tháng vừa rồi thời gian ăn được bữa cơm ở nhà trong tuần tỷ lệ nghịch với thời gian có mặt tại Quán ăn Ngon, uống café nhiều hơn uống nước ^^.
Để nói về những câu chuyện và cảm xúc sau mỗi lần đi tour, chắc phải cần một cuốn sổ hì hì. Với mỗi khách mình đi cùng lại là một câu chuyện khác nhau, với nhiều cung bậc tình cảm khác nhau ^^ (cũng có vài khách khó tính, nhưng mình đều chiều hết ahi). Nhưng đa số là khách ham tìm hiểu về Việt Nam và đôi khi mình còn gặp phải những câu hỏi vô cùng hóc búa, ví dụ như “Đây là cây gì?” (có khách hỏi một cái cây cổ thụ trong lăng Bác, đúng cái cây không có bảng tên chứ, mà cho dù có bảng tên thì mình cũng chẳng biết tên tiếng Hàn của cây là gì cơ ) #Nhật ký đi tour Câu chuyện của ngày 18/12/2016 là đi tour cùng với một chị xinh như diễn viên Hàn Quốc.
Với chút hy vọng le lói rằng mình vô tình được gặp một nhân vật nổi tiếng, mình đã lên mạng tra tên chị ấy và sau một hồi thì “vỡ mộng” . Ngay khi nhìn ảnh kakao một đánh giá chủ quan hiện lên trong đầu: Ờ thì… chị này chắc chảnh…! Nhưng không hề!!! Chị ấy vô cùng thân thiện, dễ tính, dễ gần, gì cũng ăn, đâu cũng muốn đi, quà lưu niệm nào mình giới thiệu cũng mua^^ Ngồi café, cắn hướng dương tám chuyện và dường như không hồi kết (Vâng, các cô gái đôi khi chỉ cần như vậy
là đủ thân rồi!). Hai chị em khoác tay nhau đi ngoài đường, không ai là không quay lại nhìn chị ấy một lần – thậm chí mấy lần. Bao nhiêu anh buông lời trêu ghẹo, may là chị ấy không biết chút nào tiếng Việt, không hiểu ”Em ơi ~~…” là gì dù nó lặp lại với tần xuất lớn. Có mấy người thô lỗ còn với với tay lại trêu chứ. Hừm! ~ Vai trò của mình hôm đó từ “guide” đã chuyển sang “xe ôm miễn phí” kiêm “vệ sỹ” . Chị ấy nên cảm thấy may mắn vì đã có mình âm thầm bảo vệ chị ấy bên cạnh ^^.
Chị ấy sang đây với bạn trai một tuần, bạn trai đi công tác tổi muộn mới về, nên ngoài thời gian đi với guide, chị ấy ngủ – xem phim – đi massage. Hết! Vì là tour half-day, một buổi chiều trôi qua nhanh quá, chị ấy có nhã ý rủ mình đi ăn tối và mình cũng cao hứng rủ chị ấy về nhà chơi (vì bạn trai chị ấy hôm đó đi làm 10h mới về và khách sạn chị ấy ở gần nhà mình nữa). Đây là lần đầu tiên và có lẽ sẽ là ngoại lệ duy nhất. Chị ấy rất cảm động và cứ nói rằng chị ấy thật may mắn vì đến Việt Nam một tuần không dự định, không kế hoạch và mọi việc thật không ngờ, vì được đi motobike tour nè, được trải nghiệm cuộc sống sinh viên Việt Nam nữa nè… và nhiều nữa Và chị ấy cứ xin lỗi mãi vì đi tay không đến nhà mình và cứ đòi đi mua quà mãi. Sau đó hai chị em đi cửa hàng tạp hóa mua một túi đầy ụ mỳ VN để mang về HQ, mình đèo chị ấy về và tour kết thúc lúc 10 giờ tối (vượt quá 5 tiếng và gấp đôi thời gian lịch trình dự kiến) với đầy ắp những kỷ niệm không thể quên.
Hẹn nhau một ngày gặp lại rồi chia tay với chút tiếc nuối. Trải qua bao lần chia tay nhưng mình vẫn thấy vô cùng hụt hẫng. Cuộc đời là thế mà!!! p/s: H: “Em không thích đi tour với khách nào xinh hơn em đâu ~ ” – mình trêu (Nghĩ: thích chết đi được ) SJ: “Huyền cũng xinh mà!!!” – Chị ấy ngượng ngùng an ủi H: /cười/ (Trong tâm: “Em cũng nghĩ vậy!”) He he ~~~ *Tự tin là không thừa. Ok!*
Nguyễn Thị Thương Huyền- Ban Hàn
(HFTGs trong trái tim tôi- 2017)